Thử giải nén bài thơ Haiku của Nguyễn Vũ Hiệp

18/02/2024

"Concept của mày là gì?"
tôi hỏi con chó
và nó chạy đi.

Ai dám hỏi con chó rằng: "Concept của mày là gì?"

Một người đang đắm chìm trong cái suy tưởng về Concept, mà chẳng biết nó là cái gì. Hoang mang!

Nhưng có một niềm tin xa xôi rằng, ở nơi nào đó, ở cái gì đó, sẽ có câu trả lời cho ta.

Nên họ hỏi bất kỳ thứ gì gì họ gặp, họ có thể hỏi con mèo, hỏi con chim, và hỏi ông trời. Nhưng họ sẽ không hỏi con người, vì con con người sẽ trả lời rất cụ thể, và đương nhiên sẽ lệch, mà có trúng thì đó là câu trả lời của họ.

Người hỏi, hỏi xong, nhìn vào mắt con chó, chờ đợi câu trả lời của nó, nghiêm cẩn như lắng nghe một bậc thầy vậy.

Khi con chó chạy đi rồi, người hỏi ở lại, một mình, bởi Concept là sản phẩm của con người. Tự nhiên liệu thèm quan tâm tới Concept ư?

Chỉ có 2 dạng người dám hỏi con chó câu: "Concept của mày là gì?", đó là dạng cực mê, hoặc dạng cực tỉnh. 

Dạng cực mê chìm đắm trong suy tưởng của mình, đến nỗi trên đời này chẳng còn gì là quan trọng hơn cái Concept đó. Nó chiếm lấy tâm trí của ta, để tưởng như rằng, con chó cũng hẳn phải có Concept của nó như ta có Concept của ta vậy. Nên câu hỏi cũng trở nên thiết tha và nghiêm túc.

Thực ra, hỏi con chó rằng: "Concept của mày là gì?" cũng chẳng khác gì hỏi: nếu ta là con chó, thì Concept của ta là gì? Và con chó thì chạy đi. Vậy Concept của nó là chạy đi, hay nó chạy đi vì không có Concept nào? Ơ mà, con chó nó quan tâm tới Concept ư? Hay Concept của nó là không quan tâm?

Con chó chạy đi, ta chợt thấy rằng chỉ có con người mới quan tâm đến Concept, mà thực ra, chỉ có chính ta mới quan tâm tới Concept mà thôi. Vì trong cơn mê, ta hòa làm một với nó. Ta chính là Concept, không phải là hai. Đã vậy thì tìm ở đâu?

Như kẻ si tình sẽ hỏi thế gian: "tình ái là chi?", không thiếu câu trả lời, nhưng chẳng cái nào dành cho mình, nên vẫn cứ hỏi tràn. Hỏi gió, gió bay. Hỏi lá, lá rơi. Hỏi mây, mây trôi. Chẳng đâu có câu trả lời.

Quẩn quanh, quanh quẩn, tự giam mình trong nhà tù của chính mình tạo ra chỉ có con người, một nhà tù của suy tưởng, một nhà tù hình trái tim.

Hỏi con chó Concept của mày là gì? Tưởng tìm thấy được câu trả lời. Mà Concept chẳng thấy đâu. Chỉ còn thấy có con chó. Mà giờ nó cũng đã chạy đi. Chỉ còn lại mình ta, với cái bóng của con chó mà thôi.